Đời Mẹ

Đời mẹ bão bùng biết mấy công
Từ trong gia thế đến nương đồng
Thân cò lắm bận lèn qua bão
Tuổi hạc bao lần phải độ sông
Sướng khổ người luôn lòng tịnh lắng
Buồn vui mẫu vẫn mặt tươi hồng
Bao la biển rộng ngời ân phước
Bát ngát tim lòng tựa quãng không

Phượng Quỳnh

Buồn Lo

Bạc vàng tháng bảy biến toàn tro
Mất giá tiền đồng dạ thắt co
Hẻo gạo dễ đâu lòng được thẳng
Thiếu hồ khó lắm bột nào vo
Là lơ kiếm bạn gầy nên độ
Giả bộ làm thân muốn diễn trò
Ngẫm nghĩ số mình ôi thậm khổ
Kiếp này sao cứ mãi buồn lo

Phượng Quỳnh

Quặn Đau

Thương lắm sao đành phải mất nhau
Người ơi xa xót lệ tuôn trào
Ta hoài dõi mộng phương trời cũ
Em mãi treo đời chốn nguyệt cao
Thôi đã quên rồi ân nghĩa nặng
Còn chi luyến nữa cuộc tình trao
Ngày xưa biết vậy đừng vương dạ
Để khỏi bây giờ xót quặn đau

Phượng Quỳnh

Thơ Lòng

Vẫn muốn mãi hoài sống giữa thơ
Lóng tim nghiêng dạ xuyến xao chờ
Lung linh cánh gió vờn hương mộng
Chấp chới thân buồm lượn sắc mơ
Lả lướt êm đềm sương hạ hát
Nhặt khoan lắng đọng nhịp xuân hò
Ru hồn phiêu lãng cùng mây nước
Rung động vành tim bấy đến giờ

Phượng Quỳnh

Cứ Vui

Cuộc sống làm người có trước sau
Rời sông nhớ lại thuở ban đầu
Cảm tình trao đổi ghi thầm mãi
Ân nghĩa qua về khắc đậm sâu
Bền dạ kết thân dù sướng khổ
Giữ lòng nối chí dẫu neo giàu
Câu thơ yên ngựa đời thanh thản
Cứ thỏa vui hồn mặc đến đâu

Phượng Quỳnh

Dõi Mẹ

Vu Lan thắng hội mẹ về không
Để ngực con thơ thắm nụ hồng
Thương mãi thân cò khi xuống ruộng
Nhớ hoài thuở hạc lúc qua sông
Kiếm tìm cơm gạo đong từng buổi
Chắt góp hầu bao tính mỗi đồng
Nhẫn nhục quên đời xa tuổi trẻ
Nhọc nhằn lao khổ biết bao công

Phượng Quỳnh

Thấp Thỏm

Vẫn hoài thương nhớ mộng tình ơi
Biết mấy thương đau giữa cuộc đời
Thuở ấy thơ nồng lâng đượm thắm
Hôm nào hoa thẫm nở bừng tươi
Còn đâu để ước mùi hương lộng
Chi nữa mà mơ sắc giọng cười
Thấp thoáng bên rèm trăng kỷ niệm
Phai tàn chiếc lá chập chờn nơi

Phượng Quỳnh

Thằng Ông

Chất đầy trong dạ tức cành hông
Vấn thiếu chút gì chỗ quán sông
Nem lụi thơm lừng đâu miễn phí
Chả giò ngát lựng chẳng mời không
Người ưa bóc tách vài nơi mỏng
Kẻ thích săm soi một chỗ nồng
Lòng vả ruột sung cùng một giuộc
Lên thèm nào kể mụ thằng ông

Phượng Quỳnh

Bái Biệt

Trai tráng khổ lòng nào khác gái
Lao đao bồ đá vô cùng hãi
Thưởng hoa bắt bướm cố lì chai
Bẻ mận quất đào đâu dễ hái
Loạng quạng sa tình sự nghiệp bay
Lơ ngơ sụp bẫy tiền danh bại
Làm chồng quyền hạn rớt vào ai
Cái kiếp đàn ông ôi biệt bái

Phượng Quỳnh

Mộng Vờn

Hanh vàng quấn quyện cõi hồn ta
Xao xuyến tâm tư buổi vắng nhà
Thu hỡi khoan tàn trên lối cũ
Đông à chậm đến giữa trời xa
Vời trăng bến đợi ươm niềm ái
Theo gió hồn mong ướp giọt hòa
Cánh lá xuôi chiều nghiêng bóng đổ
Sẽ sàng một chút mộng vờn qua

Phượng Quỳnh